Chủ Nhật, 23 tháng 10, 2011

Nhận diện người keo kiệt

He,he, e góp vui bằng chuyện bạn em. Nó yêu một ông, cách đây cũng 7 năm rùi, ông ý vay của nó 4 triệu. Lúc chia tay, nó không thèm đòi, ông ý cũng lơ luôn suốt mấy tháng. E tiếc tiền hộ nó, tại hồi đó bạn e mới ra trường, lương có 3 trăm thôi, nên e gặp ông ý e nhắc khéo chuyện nợ. Mấy tháng sau, ông ý trả qua e, chỉ còn 3 triệu 8, trừ 200 nghìn do 2 lần đi ăn cưới, bạn e nhờ ông ý gửi. Ặc, e tí ngất. Không phải bạn e bòn rút gì ông ý, đi chơi lần nào thì hầu như nó cũng trả tiền, tại kinh tế nhà nó cũng khá. Ghét nhất có lần, vào quán, ông ý nói luôn là a không có tiền. Thế nhưng đã gọi đồ uống cho mình lại còn gọi thêm bao thuốc lá xịn. Sao e ghét cái loại đàn ông keo kiệt này thế.

1 anh khác, chồng của bạn em, he he, nhìn mặt thì ai mà nghĩ lại keo bẩn như thế. Bạn em bảo là lấy rồi mới biết. Đi chơi thì ko thích vào quán cà phê đâu, ngồi vỉa hè uống trà đá cho mát và rẻ. Đi ăn uống ở đâu cũng mặc cả thôi rồi luôn, dù nhà hàng bán đúng giá nhưng vẫn mặc cả lấy được. Bạn e mà mua đồ gì vì thì toàn phải nói giảm 2/3 giá, thế mà vẫn kêu đắt, cái túi có 200-300k mà vẫn chê đắt quá.
Kinh dị nhất là vụ đi mua giầy cho anh này, bạn e dẫn đến mấy hàng giầy để mua, giá cả thì chỉ tầm 500-700k 1 đôi, chất lượng chắc cũng ổn. Chồng ko đồng ý, bảo để tự đi mua. Hôm sau khuân về 2-3 đôi, khoe với bạn em là đấy, anh mua tha hồ rẻ, có mấy chục 1 đôi, ngay chỗ đường tàu Lê Duẩn, toàn giầy đá - tức là giầy bọn nó ăn trộm rồi mang ra bán ý. Bạn e tức nghẹn họng.
He he, mẹ nào cũng quen anh này thì đừng khai ra nhé. Vì vụ " giày đá" của anh ý thì nổi tiếng lắm trong số những người quen biết rồi. Mà nhà anh này giàu lắm, kinh doanh BĐS nữa chứ.
Tiết kiệm là tính tốt nhưng đừng có để từ tiết kiềm thành chi li và bủn xỉn, keo kiệt.

Anh chàng làm cùng cơ quan cũ mình cũng tuơng tự. Chuyện cách đây 7 năm rồi thì phải. Mình rất thích hồng ngâm, loại quả ròn ròn ấy. Hôm đó 2 đứa đèo nhau đi mua. Hàng đầu tiên nói 8k, anh ấy trả 6k... ko bán. Sang hàng thứ 2: 8k, trả 6k rồi hàng thứ 3, thứ 4, thứ 5... vẫn là 8k với 6k. Mình ngồi đằng sau tức lắm muốn nhảy xuống mua cho rồi nhưng tự nhiên muốn xem anh này thế nào. Đến lúc hết kiên nhẫn rồi mà ko thấy anh ấy trả tăng thêm mình mới bảo: anh trả mấy hàng 6k rồi mà họ ko bán thì sau đó phải trả hơn lên chứ, ko thì dừng lại để em mua. Anh ấy bảo cứ để yên kiểu gì anh ấy cũng mua được nhưng rồi có mua được đâu. Sau đó 1 thời gian mình trêu là mùa hồng đó mình ko được ăn quả nào, anh ấy bảo thôi để năm sau ăn. Đi chợ mua rau dưa thì kiểu gì cũng phải kèo thêm củ tỏi, quả ớt thì mới hài lòng.

Còn chuyện được mời đi ăn (nhất là các bạn nước ngoài mời ăn ở nhà hàng sang sang nhé) thì cứ cái gì ngon nhất, đắt tiền nhất thì anh ta gọi mà gọi rõ là nhiều. Phòng mình ai cũng choáng và xấu hổ nữa chứ.

Bên họ hàng nhà chồng mình có ông chú ki bo đến độ U50 chưa lấy đc vợ. Mà có phải ông ý nghèo gì cho cam, cũng nhà riêng cũng xe hơi như ai. Hôm đến ăn cưới chú út nhà mình năm 2008 (anh em họ hàng gần nhá) ông ý mừng cưới đc 1 cái phích, bên thân cái phích còn ghi kỉ niệm 10 năm thành lập cty X ==> lấy đồ cty phát cho nv đi mừng

Đọc bài của bạn này mình nhớ đến một anh bạn cùng lớp đại học của xã mình, không biết là anh ý keo kiệt hay thế nào nữa nhưng vài ví dụ mình nhớ nhất là:
1. Sắp tới SN cô bạn anh ý thích, anh ý qua kể với mình là hôm nay anh làm mặt giận rồi, tối nay là SN nó, để vài ngày nữa anh xù quà
2. Hồi nãy anh rủ nó đi ăn chè, nó lại rủ một con bạn nó đi nữa, vô quán tụi nó kêu 2 hũ sữa chua, anh đành giả đò đau bụng, không ăn được, chỉ uống ly nước trà.
3. Anh ý về quê mang lên cho mình bịch kẹo, kêu là của nhà anh bán anh mang lên làm quà. Mình rất đỗi ngạc nhiên vì "độ nổi" của anh này nhưng cũng nghĩ chắc là keo kiệt vậy thôi chứ cũng biết sống (anh hay đến chỗ mình ăn cơm). Đến khi anh ta đi về mình mang ra mời bạn ăn thì mở ra không ăn được, lên mốc hết
Đó là 3 việc mình nhớ và ấn tượng, còn về giai thoại thì nhiều, đại loại là mang kẹo bánh ở nhà lên dấu trong valy kéo rèm ăn bị ho sặc phun ra đầy phòng ...
P/s: Nhà anh này rất giàu nhé, không hề thiếu thốn, thời SV từ hơn chục năm nay rồi mà lúc đó ảnh đã có laptop, máy chụp hình, xe máy Nhật, và một cuốn sổ nhỏ ghi nợ của mấy anh cùng lớp ảnh!

Hic, bạn em yêu phải anh chàng đi ăn toàn quên đem theo tiền, còn suốt ngày mượn xe nó đi. Xăng cấm bao giờ đổ, toàn đi kiệt bình rồi trả. Hic, may mà bỏ rồi

1. Ông số 1: gần giống như 1 ông nào đó trên này, đi ăn mà có người mời thì món nào ngon nhất, đắt nhất trong thực đơn ông ấy gọi, bia khui liên tục, kêu phục vụ đến mức nó chóng mặt luôn, khen chê to nhất bàn.
Còn đi ăn mà phải Campuchia, thì ông ấy luôn miệng "gọi ít thôi, ăn nhanh rồi về"... Hài nhất là hôm đó ông ấy bắt buộc phải mời mọi người ăn (vì rất nhiều lý do, trong đó có lý do tăng lương), ông ấy chọn 1 quán bán ...bánh bèo ở vỉa hè, ông ấy thanh minh là "quán này ăn ngon lắm". Thế là gần 10 con người (trong đó có cả mấy nàng ... váy ngắn) phải ngồi ở vỉa hè cầm đĩa bánh ăn, khuyến mại thêm cốc sữa đậu xanh nữa. Đúng là vừa ăn vừa cố nuốt cục tức!

2. Nhưng so với ông số 2 thì ông số 1 vẫn là dạng đệ tử, vì cái chuyện như này: Lại là cả công ty kéo đi ăn (Campuchia), đến lúc tính tiền, ông số 2 soi lại thực đơn (ok, rất chi là cẩn thận - tốt), lấy điện thoại ra cộng trừ tính toán (ok, rất chi là chu đáo - tốt), rồi ông ấy quay sang ông đang gom tiền của mọi người và nói rằng:

- Em ơi, bia hết 30 chai, ở đây có 6 người uống bia, nhưng anh đếm anh uống có 4 chai thôi, nên trong tiền góp anh trừ đi 11 ngàn nha (thời giá Sài Gòn đỏ ở quán năm 2009).

Ông gom tiền nghĩ ông ấy nói giỡn, nên cười cười và chưa kịp phản ứng gì, ông số 2 lại nói tiếp:

- Còn nữa nè, 45 ngàn/ đĩa đậu hũ Nhật, có 10 miếng, mình 8 người gọi hết 2 đĩa, anh ăn có 2 miếng nên anh trừ 2 ngàn nữa nha. Thế là anh lỗ mấy trăm (đồng) rồi đó.

Ối giời đất ơi, ông ấy nói vậy mà lỗ tai em nó lung bùng, choáng mất mất giây. Chứ phải chi em tỉnh táo thì em đã nói theo: "dạ thưa các anh, em đây không uống bia, không ăn đậu, trừ cho em 50 ngàn nha, thế là em cũng lỗ mấy ngàn rồi đó" có phải là em giàu to rồi không? Đúng là số em giàu không nổi mà!

Sau vụ đó, em tự hứa với lòng (và cho đến giờ vẫn thực hiện được) là không bao giờ đi ăn cả nhóm kiểu campuchia nếu có 2 ông đó góp mặt nữa.
Sau vụ đó, cả công ty em gọi ông số 2 là Ông Trùm (nghe thì hoành nhỉ, nhưng không phải Trùm xã hội đen đâu mà là Trùm Sò đấy ạ).

Mình quen 1 chị muộn chồng người tỉnh khác về HN sống và làm việc nên vẫn phải đi thuê nhà để ở cuộc sống cũng khá là khó khăn vất vả, chuyện cũng là cách đây lâu lâu rồi. Rồi có người giới thiệu cho chị ấy 1 anh khi đó đã ngấp nghé tuổi 50. Bẵng đi vài tháng ko gặp, mình đt cho chị ấy mà ko được, tìm đến nhà thuê thì chị ấy đã dọn đi chỗ khác. Đến 1 ngày mình nhận được đt của chị ấy và hỏi thăm chuyện tình cảm thì được nghe câu chuyện khó mà tin nổi.

Chả là anh sắp 50 đó mời chị ấy đi du lịch trong nước 1 chuyến. Trong thời gian đi cùng nhau chị này phát hiện ra anh kia bệnh tật, thuốc uống cứ là cả vốc nên chị sợ và tìm cách "bỏ của chạy lấy ngưởi". Anh kia liền tìm đến đưa ra 1 cái list dài ghi hết các khoản chi và gọi nó là "phí tổn trong thời gian tìm hiểu" rồi bắt chị ấy phải trả 1/2. Lúc đó chị ấy chưa có tiền ngay anh ta liền tịch thu luôn cái đt của chị ấy. Mình nghe chuyện mà cứ há hốc miệng ko nói đc câu nào tưởng chị ấy kể chuyện bịa. Đó là lý do tại sao mà đt thoại của chị ấy bị tò tí te mất nhiều ngày.

Mình thì ỡ VN chưa từng đi nước ngoài nên không biết có đúng không nhưng trước cũng sốc và không dám lấy phải bye bye anh NYC.Anh NYC của mình ăn nói có duyên, đẹp trai , có tài và kinh tế khá giả, ở nước ngoài về.Hồi đồ anh ấy hỏi cưới mình nhưng dưa mình đến gặp luật sự yêu cầu soạn sẵn những tài sản anh ta có trước hôn nhân.Mình cũng chẳng nghĩ sẽ tham lam nhưng mình thấy rất sốc. đám cưới anh ta nói ko cần mời quan khách hay làm cỗ chỉ cần làm 1 mâm cơm báo cáo tổ tiên là ok với đăng ký kết hôn là được rồi chứ thời gian đó lãng phí.Mình choáng nên chạy bye bye không cưới hỏi anh ta liền đến gặp mình cầm theo 1 đống hoá đơn đã uống cafe ở đâu ngày nào với bao tiền, ăn ở đâu và yêu cầu mình phải thanh toán ... mình thực sự tức lắm nhưng cuối cùng đỡ lằng nhằng nên cũng ngồi tính chi tiết cùng anh ta và chia đôi mỗi đứa chịu 1/2.Àh còn có 1 bó hoa tặng sinh nhật mẹ mình trị giá 230K thì mình phải trả 100% vì anh ta tặng mẹ mình để tán tỉnh... sốc

Chuyện con trai keo kiệt thì em đã từng gặp. Hồi đó mới ra trường làm nhân viên ở ngay trung tâm th phố, một anh cty bên cạnh nhờ bà chị cùng phòng mai mối, hẹn đi ăn trưa. Em thấy anh này cao ráo sáng sủa nên cũng gật. Đến đúng bữa thì trời mưa nên ba người phải đi tắc xi ra quán, em và chị bạn xuống trước, vào quán rồi đợi mãi không thấy anh í vào. Chị bạn sốt ruột chạy ra, khi vào tự nhiên thấy mặt sầm xuống.
Bữa cơm hôm đó rất không vui, em không hiểu ra sao. Lúc về phòng chị bạn bảo bỏ ngay, không có gặp gỡ gì nữa hết, hóa ra đi tắc xi mất 14 ngàn, anh ấy đưa 15 ngàn và kiên quyết chờ gần 30 phút để bác tài trả lại 1 ngàn, mặc kệ chị em em chờ vêu mỏ ra bên trong!

Vừa được cô em kể cho nghe chuyện một chàng cũng giật mình không kém.
Chàng khoe là dân thiết kế "hịn" - khoe lương cơ bản là 10 củ. Dưng mà nhà chàng rất nặng gánh, bố mẹ anh chị em các cháu đều trông cả vào chàng. Thế nên, đi cafe hay ăn uống thì em gái phải giả tiền tất. Thế nhưng lại rất chăm rủ em gái đi ăn đi cafe, ngày 30 Tết cũng chả chừa. Sinh nhật em, chàng nhắn cho 1 cái tin và sau đó lặn 7 ngày không sủi tăm, bảo là phải đi công tác, nhưng thật tình là chàng trốn ở nhà.
Chàng chuyên nhắn tin và không bao giờ gọi điện cho em gái. Em gái có điện thì chàng nghe chứ đừng hòng có chiều ngược lại.
Mới quen nhưng chàng đặt thẳng vấn đề là sẽ về nhà em gái ở rể luôn, và giao hẹn trước là lương anh còn phải nuôi gia đình anh nên em đừng hi vọng gì...
Nghe đã bốc mùi keo và đào mỏ. Bảo em gái giải tán mau.

Chàng này tán tính em.
Chuyện 1: Có 1 lần e với nhỏ bạn về quê, chàng biết đc liền xung phong láo oto đưa 2 đứa em về. Hôm nó mùa hè nóng bức, e bảo chàng thấy hàng tạp hóa thì dừng em mua chai nc uống, chàng ầm ừ nhưng đi mãi chẳng thấy. Đi dọc đường chắc chàng muốn đi WC, dừng lại ở 1 quán dọc đường và đi nhờ ng ta, lúc quay lại xe chàng cầm theo 1 chai nc, tu 1 hơi rồi bỏ vào ghế bên cạnh rồi lái xe tiếp, quên luôn sự xuất hiện của e với bạn ngồi đằng sau. Lúc đó em cũng hơi ngiạ với bạn những nghĩ chắc chàng vô ý nên thôi bỏ quá. Về đến nhà thì e với bạn định rủ chàng đi ăn ( vì ý định của chàng lúc đầu là đưa bạn e về quê rồi sáng hôm sau mới quay lại HN), e mới bàn với bạn ăn j nhỉ hay rủ anh ấy ăn hải sản. Chàng nghe thấy liền giật mình bảo: ơ a ko ăn đâu a phải quay lại HN luôn. Việc này e vẫn coi như bt vì nghi chàng bận thật. Đến chuyện 2:
Chuyện 2: Mấy anh em trogn cty em rủ nhau đi nhậu, chàng nằng nặc đòi đi cùng.Hôm đó mấy anh em trong cty em chừng 5 người, chàng đi còn rủ thêm 1 anh bạn của chàng nữa cả em nữa là 8 người. ( cty e với cty chàng là có quen biết nhau nhé). Mọi ng trong cty e cứ bấm bụng nhau, hnay e có đuôi bám theo nên hnay cả hội đc mời rồi ( nhưng mọi ng chỉ đùa thế thôi, chứ e hiểu kiểu j mọi ng cũng sẽ share ra). Ăn uống no say, chang khui bia ầm ầm, mời hết người này ng kia. Đến đoạn thanh toán mới làm em độn thổ chứ. Phục vụ ra tính tiền, chàng ngồi im re k nói 1 lời, mấy ng cty e bắt đầu góp tiền mỗi người 2-3 trăm để trả, e ngại quá đành rút ví góp 500 coi như e trả cho chàng với bạn của chàng. Lòng em lúc đó chửa rửa tơi bời vì e đâu có rủ chàng đi, nằng nặc đòi đi rồi còn làm cho em chết nhục với mọi ng. Mọi ng thấy thế liền đưa lại cho e 200 kêu là thôi bữa này coi như mời 2 bạn cty bạn ăn. Đến màn 2 đi hát, e tức quá liền đuổi khéo là chàng có bận thì về đi em đi với mọi ng, chàng kêu ko bận vác cái mặt đến, e ghét cay ghét đắng những k làm đc j, bạn chàng chắc ngại quá nên về rồi. Hát xong đến màn thanh toán chàng lại ngồi im như tờ. Sau vụ đó e bái bai chàng ko 1 lời nhắn gửi. Chàng thì vẫn ngây thơ hỏi e sai tự dưng laị như vậy :)


Mà tính đàn ông thường vậy. Họ thích, họ thấy đáng tiêu tiền thì họ tiêu, còn không mà cứ kiểu vòi vĩnh thì họ lại càng ko cho.

Nên nhiều khi lại bị quy kết thành keo kiệt.

Mình xa VN 3 năm rồi. Vẫn còn liên lạc với mấy cô người iu cũ. 2 trong số đó đã lấy chồng. Thỉnh thoảng có bạn về VN vẫn nhờ cầm quà về tặng, thậm trí còn định mua cả sữa cho con cô ấy ^^. Nhưng cũng có cô người iu cũ suốt ngày nói ý là mua cái nọ cái kia... thì mình chẳng mua cho cái gì sẵn. Có nhiều lần còn nói là bị mất xe máy, mấy đồ, cần tiền để chuộc.... rồi hỏi vay tiền mình. :).

Nhưng mình chơi với ai mình biết tính người đó chứ. Nhiều người con gái nhà nghèo lại cứ thích đua đòi. Còn nhiều người nhà giàu mà ngoan, tiết kiệm, biết điều... làm mình yêu quý cả đời này ^^


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét