Cửa hàng sách toán (các mẹ trường Ams mách) bác Dũng nhé: 38244635 / 0988 768 653
Đọc bài viết của mẹ funnymomy làm mình thấy vui vì vào đây tìm được nhiều mẹ cùng suy nghĩ, cùng đồng cảm! Mình đang mơ được làm "Osin chuyên nghiệp" như bạn đấy! Được ở nhà fục vụ con cái, lại chủ động trong việc kiếm tiền là quá tốt rồi!
Mỗi con người đều trải qua mỗi giai đoạn nên ko có gì để nối tiếc, mình giai đoạn trước cũng đầy nhiệt tình phấn đấu trong công việc và cả kiếm tiền;
Sang giai đoạn này, mình cũng khác hẳn, mong muốn làm "Osin chuyên nghiệp" để chăm con và chăm sóc bản thân. Dù gì đi nữa thì phụ nữ chúng mình làm gì cũng phải cân nhắc, mình luôn đặt con cái, gia đình lên số 1 nên cho dù có công việc hấp dẫn đến mấy chào mời mình cũng từ chối, cho dù, bạn bè, người thân ai cũng kêu quá fí, nhưng mình nghĩ, đã có một thời được thỏa mãn ước mơ rồi, bây giờ, ko phải từ bỏ hoàn toàn công việc, nhưng giảm dần cho đảm bảo sức khỏe.
Nhiều người biết mình lúc trước ai cũng ngạc nhiên, nhưng ko thể kham hai việc vừa gia đình, vừa công việc ở mức độ ngang nhau như trước được nữa nên phải lựa chọn thôi!
Con sang cấp 2 cũng là giai đoạn để mẹ nhìn nhận đánh giá được chính xác hơn nhiều so với cấp 1 khả năng, thiên hướng của con để định hướng sau này! nên mình nghĩ giai đoạn cấp 2 quan trọng, con đình hình rõ ràng hơn tính cách, cách ứng xử bên ngoài, uốn nắn giai đoạn này cho con vững vàng để con có bay nhảy mẹ cũng yên tâm và cũng là thành công lớn của mẹ rồi (hơi AQ nhỉ! nhưng mình thấy thật sự hạnh phúc là được!)
Nguyên văn bởi
funnymommy @ mẹ binhyen, mẹ chitchop và các mẹ khác (nếu có)
Em ko biết các mẹ có con học AMS khác thế nào, còn em thì xin các mẹ đừng nghĩ các con học AMS là thiên tài, các mẹ có con học AMS là vĩ đại, em sợ ý nghĩ đó lắm ạ.
Nếu em nói theo phong cách “ hiện thực phê phán” thì sáng ra em mắt nhắm mắt mở đưa con đến trường ( nhà gần nhưng qua cái đường Hoàng Đạo Thúy em ko yên tâm), xong rồi ghé qua chợ mua con cá, mớ rau, về nhà nếu rảnh thì điểm tâm = 1 đống bát đũa, quần áo bẩn ( buổi tối e phải tranh thủ học & chơi với con nên việc nhà dồn vào ban ngày, tranh thủ làm khi con đi học ạ), trông em ko khác gì “mẹ mướp” đâu ạ. Lắm khi mệt em nói đùa “ Em có 1 khát khao, em có 1 ước ao, là em có 1 ông chồng giàu có, đủ để em ko xót tiền thuê GV, để em được shoping ko đắn đo, để tối có người đưa con nhỏ đi chơi ở sân 34T còn em ngồi nhà kèm con lớn, còn bây giờ cứ chạy sô giữa 2 đứa con trong 1 buổi tối” , bà chị em phán “ Ngồi đấy mà mơ!!!”
Còn con em nó cũng chả thiên tài gì đâu, vẫn mong đến cuối tuần được ngủ nướng thoải mái, bài tập cô giao nhiều thì kêu ầm ĩ, và trước đây học đàn thì như đánh vật ( mới thích được khoảng 1 năm trở lại đây), đi học cũng thường xuyên quên cái nọ cái kia phải nhờ mẹ chữa cháy đó ạ.
Chỉ tội là khi viết bài, thì “ You only write what your hands want to write” thôi ạ, nhà nào chả có mắm muối dưa cà rồi, viết ra thì có gì lạ nữa, thế nên chỉ viết những gì gọi là văn hoa 1 tý cho có cảm giác là mình đang sống rất OK ạ ( hic hic, nhà bác nào phong lưu thật rồi thì bỏ quá cho em)
Đùa vui vậy chứ nghiêm túc lại, em phải nói rằng em đã trải qua cái cảm giác chỉ mong con là người bình thường thôi, ko cần gì hơn:
Nói chi tiết thì rất dài, nhưng tóm lại là thế này,thời con gái, em có công việc khá tốt, lương cao, đủ để dành mua được 1 căn hộ nhỏ khi cưới, sau khi em lấy chồng thì em chuyển việc, nhận việc làm nhẹ nhàng, chủ yếu làm tại nhà để yên ổn sinh con, em nói đùa là “ rửa tay gác kiếm”. Cách đây khoảng 5 năm, sau khi em sinh cháu thứ 2, em có đi làm thêm vài việc kiểu công việc thời vụ, nghĩ sẽ kiếm thêm được ít tiền và coi như lại sự chuẩn bị cho việc quay trở lại “ võ đài” vì nghĩ vậy coi như đã xong vụ sinh đẻ.
Đứa thứ 2 nhà em rất ngoan, cháu ko quấy khóc gì cả, nên em thường để cháu tự chơi trong cũi với 1 ít đồ chơi, trong khi em làm việc hoặc cô giúp việc nấu nướng cạnh đó. Và cháu cứ vịn vào cũi, đứng lên xem mẹ làm nữa, nên cháu biết đứng rất sớm ( # 7 tháng) và 9 tháng đã biết đi. Cứ thấy con biết đứng biết đi sớm, em lại cứ nghĩ vậy càng OK, ko ngờ là cháu bị cong chân do xương còn non mà cứ đứng lâu như vậy.
Khi em đi chữa cong chân cho con, phải nhờ 1 chị y tá đến xoa bóp, nắn lại cho thẳng, chị ý ở khoa phục hồi chức năng viện nhi ý , chị chuyên đi chữa cho trẻ bị bại não ý, lúc chị đến chữa cho con em thì con # 14 tháng. Lúc con 14 tháng con nói rất ít, chị cũng hỏi qua trình em nuôi con thế nào, em kể con hầu như tự chơi với đồ chơi trong cũi vậy, chị nói em cẩn thận ko con sẽ bị tự kỷ.
Trời ơi, em như rơi xuống địa ngục, con gái chân cong còn chữa được chứ tự kỷ thì làm sao?????
Vậy là em lại bỏ hết mọi thứ, chỉ ở nhà chăm con, kết quả là 2 đứa con em giờ OK, nhưng em thì hầu như ko còn cơ hội trở lại để dành cho sự nghiệp nữa, được cái em làm nghề Dược nên kiếm việc thêm cũng dễ ( bạn bè thường đưa việc cho, làm ko hết việc ý), thu nhập ko tệ. Nhưng thi thoảng em cũng thoáng xót xa cho mình, khi nghĩ xưa mình đã từng đi máy bay,ở khách sạn sang, thu nhập tính = $, ko thua kém bạn bè lắm, giờ mình là “ mẹ mướp”, làm công ăn lương đơn thuần, còn bạn mình đã hết làm Country Manager đến mở công ty riêng, thành công lắm.
Quay trở lại việc chăm con, em nghĩ các mẹ đừng nên so sánh các cháu nhiều, đứa hơn sẽ chủ quan và tự kiêu ,còn đứa kém thì tội nghiệp, quan trọng nhất là các con cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc và ngày càng tiến bộ, nói như sách thì là “ Vượt lên chính mình” ý.
Vậy thôi, em tranh thủ lúc đưa con lớn đi học về và con nhỏ chưa dậy hầu các mẹ mẩu chuyện nhỏ, giờ nhóc bé chuẩn bị ngủ dậy, em lại làm “ Osin chuyên nghiệp “ đây ạ.
Nhưng mình thấy vấn đề tự học của con cực kỳ quan trọng. Làm sao 1 ngày, con có ít nhất 2, 3 tiếng tự học. Từ khi con vào mẫu giáo tập tô, lớp 1 mình luôn tôn trọng giờ tự học đó. Bố mẹ không nói chuyện to, không làm con phân tâm trong giờ học. Mình thường không làm bài cùng con. Đầu buổi, mẹ kiểm tra phần lý thuyết. Con nắm được rồi thì tự làm bài, không hỏi giữa chừng. Bài không làm được đánh dấu lại, mẹ tìm xem nút của vấn đề ở đâu rồi gợi ý, con tự làm. Bắt đầu vào lớp 6, mình cũng không ktra bài như thế được nữa nhưng con đã hình thành được thói quen tự giác. Gia đình mình tuyệt đối tôn trọng các thầy cô, các chuyện tiêu cực không bao giờ kể trước mặt con nên thường là cháu rất vui vẻ, yêu quý các thầy cô giáo. Môn tiếng Anh, mình cũng loay hoay mãi, hết trung tâm, rồi học thêm này nọ theo bộ Let's go nhưng kết quả không khả quan. Đầu lớp 6, mình nhờ 1 cô giáo kèm thêm, giáo trình là bộ SGK kèm đĩa nghe & cuốn bài tập nâng cao, hiệu quả bất ngờ. SGK thiết kế khoa học, cung cấp 1 lượng từ vựng & ngữ pháp đáng kể, phù hợp với lứa tuổi (Theo mình thôi, ở đây làm gì có điều kiện như HN, HCM đâu mà lựa chọn nhiều). Cháu đã học hết chương trình SGK lớp 9, nghe nói khá. Luyện nghe thì mình toàn cho xem hoạt hình, đầu tiên có phụ đề, về sau thì thôi. Mình cho học TT với thầy giáo người bản xứ trong dịp hè, thầy cho nhận xét tốt. Chặng đường tiếp theo vẫn còn dài lắm, các con mới đi được 1/4 quãng đường. Mục tiêu cuối quãng đường này là trường CNN or chuyên SP, biết là còn gian nan lắm lắm nhưng mẹ con mình sẽ cố gắng hết mức có thể. Hôm nay hai bố con cháu đã dắt nhau ra ngôi trường mơ ước để tham quan & tìm tài liệu.
Đọc cái này của mẹ Twoeagles thấy đúng thật ạ, các cô Ams nổi tiếng luyện tiếng Anh chuyên phần lớn đều chuyển từ gv tiếng Nga sang. Vừa rồi lớp ĐH của mẹ em họp lớp, khóa FN81- ĐH NN Thanh Xuân, toàn đại gia Chinsu, Elilink v.v. mời 15 thầy cô của khoa Nga đi xuyên Việt luôn. Hội trường lúc nào khoa Nga cũng có những hs cũ hoành tránh nhất. Em học Anh1 Ams3, vì tiếng gọi của tình yêu mà sang Nga, chả phải ngày xưa chứ lứa bọn em ở Nga về vừa rồi đã nhiều bạn thành đạt sớm lắm, căn bản rất là vững chắc. Ở trường vừa rồi cũng có con học Anh1, rồi vì muốn học Y mà chuẩn bị sang Nga, học Y nước khác thì đắt ko theo được mà. Em nghĩ các mẹ cũng nên định hướng cho con, tiếng Anh giờ cũng là công cụ thôi, và thường hợp với con gái hơn. Em thấy học kinh tế cũng nhiều rồi ạ, mà các bạn cùng lớp em học Anh1 có nhiều bạn con Bộ trưởng thứ trưởng, cháu Phó thủ tướng đi Mỹ đi Anh về giờ cũng làm thêm là mở shop quần áo hay là trường tư thục, chứ bank nhiều nhưng cũng mệt mỏi vì cạnh tranh. Em có bạn tên YL rất giỏi, HB toàn phần CN sinh học ở Cambridge, vừa xong PhD ở Cambridge năm ngoái, ngày trước bạn cũng học chuyên Văn thôi ạ.
Chỉnh sửa lần cuối bởi jin252 ; 23/08/2011 vào lúc 01:12 PM.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét